Linkin Park ra bài mới, kỉ niệm 20 năm ra mắt Meteora. Thật ra khi tôi biết đến Linkin Park thì band đã ra các Album Minutes to Midnight – A Thousand Sun hay Living Things và những bài hát trong các album ấy mới dẫn tôi đến Hybrid Theory với Papercut – With you – In the end hay Meteora với Numb – Lying from you – Breaking the Habit, vì thế đôi khi tôi hay tự đùa rằng mình là fan đời sau, học theo chúng bạn mà nghe Rock-Rap. Nhiều đứa bạn tôi nó chỉ mê Hybrid Theory, rồi Meteora rồi thôi vì chất âm, giai điệu, ca từ đó mới là thứ chúng thích. Tôi thì khác, tôi vẫn nghĩ mọi thứ đều sẽ phát triển, âm nhạc cũng vậy. Những ca từ chất chứa thời trẻ ấy rồi sẽ phát triển trở thành những lời tự sự dược viết ở Minutes to Midnight – A Thousand Sun, v.v. Sự phát triển đó đến rõ nhất ở album cuối của band: One More Light khi ai cũng đã đủ trưởng thành để có những góc nhìn vững chãi hơn.

Kì thật, ban đầu tôi kì vọng Lost sẽ là một gì đó mới của Linkin Park, một hướng đi mới chẳng hạn. Cũng không phải vì tham lam gì, chỉ là tôi vẫn mong được nghe Mike rap cùng Joe chỉnh đĩa, Brad guitar, Phoenix chạy bass còn Rob thì đánh trống và hơn nữa, tôi muốn được nghe những trải nghiệm mới mà band kể lại, một trải nghiệm không Chester và tôi tin band sẽ làm rất tốt. Lý do? Tôi từng đọc đâu đó rằng nhạc của Linkin Park không giáo điều, không xáo rỗng bởi lẽ lời nhạc mà band viết ra rất đặc biệt. Nó lấy ra từ trải nghiệm của Chester và của band và những lời hát như một ai đó ngồi kế bạn cùng những giai điệu như ánh sáng soi rọi những tâm tư mà bạn đối mặt. Nhạc Linkin Park là thế, nó chính là dòng dòng này trong Roads Untravelled
.. and if you need a friend,
There’s a seat here alongside me
Roads Untravelled – Linkin Park
Quay lại Lost, nghe xong lần đầu, tôi ưng nó, phần vì giai điệu cá tính gần với tông màu thể hiện ở những bài khác trong Album Meteora, tôi nghe đâu đó có Breaking the Habits, Somewhere I Belong và Lying from you. Nghe lần thứ 2, thứ 3 và vài lần nữa, những ca từ đó lại chạm tới tôi một lần nữa, như cách mà Linkin Park vốn vẫn làm trước đó. Tôi không còn nghe nữa, nhưng là cảm được lời band đang kể chuyện.
Mike và band từng nói rằng họ muốn mọi thứ diễn ra tự nhiên với Linkin Park. Tương lai sẽ nằm ở tương lai, họ không muốn bất kì điều gì họ nói – làm trở thành một gợi ý cho tương lai của Linkin Park. Thế nên, bản thân tôi chỉ muốn dừng lại ở mức độ nghe – cảm nhận và repeat bài hát này. Tương lai, hãy để tương lai trả lời.