Tôi được gì khi cặm cụi chạy bộ

Thật ra, bài viết này mang một tiêu đề mà bạn dễ dàng tìm được ở đây. Tôi lấy cảm hứng từ video này để chuẩn bị bài thuyết trình cho team mình, dĩ nhiên diễn giải nó dựa theo chiêm nghiệm của cá nhân mình nhiều hơn. Bạn có thể nghe trực tiếp từ video gốc của anh Hiếu Nguyễn, hoặc có thể đọc qua bài này, ý tưởng chắc cũng là giống nhau, có điều tôi hi vọng trải nghiệm của tôi dù có được nhắc đến, nhưng cũng khác biệt đôi chút.

Tôi bắt đầu chạy bộ vào tầm năm 2017, thật ra lúc bắt đầu chạy, tôi chạy cùng với 1 thằng bạn ở xa và theo quán tính, tôi hay ép mình phải chạy nhanh hơn nó, xa hơn nó. Dần rồi, tôi chợt nhận ra cái niềm vui nó không nằm ở việc đó, nó nằm ở việc tôi dần chinh phục được những cột mốc 1km – 5km, v.v, hay tốc độ được cải thiện hoặc cân nặng của tôi có xu hướng giảm theo thời gian. Cũng chính vì thế, và sau khi nghe video nói trên tôi chợt thấm thía cái áp lực mà sự so sánh mang lại. Sự so sánh từ bên ngoài nhiều khi nó mang lại tác động ghê gớm. Xã hội không nói, nhưng sự so sánh từ gia đình là một điều gì đó tồi tệ. Tôi có đứa em họ, bằng tuổi, hai đứa tôi học cùng nhau từ lớp 1 đến lớp 9, những năm cấp 3 thì chỉ còn chung trường, nên gần như tôi học đâu thì nó học ở đó và ngược lại. Hồi nhỏ hai đứa cũng chơi với nhau, nhưng lớn dần với các cuộc thi, lớp học cùng sự so sánh của gia đình, chúng tôi khó có thể làm bạn thân. Thật ra nhìn lại, nếu sự so sánh đó nhẹ nhàng hơn một chút, có khi tôi đã có một đứa em đủ thân để có thể chém gió.

Đoạn đường tôi hay chạy mỗi buổi chiều khi còn bên Pháp, nắng đẹp và hơn hết, nó cho tôi động lực cặm cụi chạy để rèn luyện mình.

Cũng chính vì thế, càng trưởng thành, tôi càng cố hướng vào sự so sánh nội tại khi nó mang lại sự tích cực giúp tôi tốt hơn mỗi ngày. Dĩ nhiên, tôi phải tìm cách quản lý cái áp lực này chứ đâu thể nào cứ vô cớ đòi mình tốt hơn hôm qua 100%, khác nào tôi tự làm khó mình

Đầu tiên là ngừng so sánh mình với bên ngoài mà cố gắng so sánh với chính mình. Và để thực hiện điều đó, tôi cần cặm cụi hướng mình tới những mục tiêu mà tôi ưu tiên và kỉ luật thực hiện nó. Nói nghe dễ, chứ đơn cử là chạy bộ thôi, có những ngày lười không tưởng hay mệt, trời lạnh, gió to, nhưng mình vẫn thúc bản thân mặc đồ mang giày để chạy ra ngoài đường cho đúng kế hoạch. Hay có những giai đoạn dự án căng thẳng, tôi gồng mình tới cuối ngày là mệt lả người nhưng vẫn cố đốc mình học thêm chút cho đúng kế hoạch đề ra. Dĩ nhiên không phải lúc nào kế hoạch cũng đúng như thế, nhưng chạy bộ giúp tôi học được thói quen là không bỏ cuộc. Dù không chạy nhanh, tôi vẫn sẽ chạy chậm chứ không đi bộ. Cũng thế, dù không học nhanh, tôi vẫn học chậm nhưng không học lười. Và cứ cặm cụi vậy, tôi lại thấy vui với những cột mốc nhỏ trên hành trình mình đi qua. Và thật ra, khi tôi nhìn lại cả một chặng đường chạy bộ hay chặng đường xây dựng website này hay những dự án khác, tôi đã đi một hành trình rất xa so với việc mình không dám đặt bước chân đầu tiên.

Hai bài học này nó theo tôi từ những năm 2017 tới giờ và giúp tôi tích luỹ được sức khoẻ đủ tốt, sự lỳ lợm nhất định để làm công việc hiện tại. Theo tôi thì sếp tôi đúng, làm công việc như tôi phải lỳ, không lỳ thôi sẽ không chịu được áp lực. Và cảm ơn chạy bộ cùng những bài học nói trên. Hơn nữa, một điều cuối được nhắc ở video nói trên, tôi muốn nhắc lại vì tôi cũng rất tâm đắc câu đó. Chạy bộ mang lại cho tôi sự tự tin mà trước đây không có, nhưng đó không phải là sự tự tin vì tôi hơn người ta, mà vì tôi biết mình đang muốn gì, làm gì và không so sánh mình nữa.

Confidence isn’t walking into a room thinking you’re better than everyone. It’s walking in not having compare yourself to anyone at all 

Tôi hi vọng rằng bạn cũng tìm được một trải nghiệm tương tự có thể cho bạn được những chiêm nghiệm trên. Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng miễn nhiễm với những áp lực từ sự so sánh bên ngoài, nhưng chạy bộ cho tôi sự bình tâm để kéo mình lại vào những điều mà mình kiên định theo đuổi. Hi vọng điều này cũng sẽ đến với bạn.