5 năm

Trên bàn làm việc của tôi có con Google Nest Hub, tôi dùng nó để quản lý vài thiết bị Smarthome trong nhà, chơi nhạc và quan trọng nhất là một khung tranh thông minh. Những ngày gần đây, con Nest Hub này hay chia sẻ những shot ảnh cũng lâu rồi tôi không thấy tới. Và khi nhìn kĩ những tấm hình đó, tôi chợt nhận nhận ra thời gian trôi nhanh quá khi đó là những shot ảnh cuối tôi chụp tại Pháp trước khi về Việt Nam làm việc. 5 năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Đôi khi tôi nghĩ, ở mỗi giai đoạn cuộc đời, có những nơi nó khắc sâu vào kí ức và ghi tên một cảm xúc nhất định nào đó. Ở Lê Hồng Phong thì đó là tuổi mới lớn với cơn mưa rào mà ai cũng muốn tắm lại một lần trong đời. Ở đại học, đó là giai đoạn 5 năm định hình “vô định” với những áp lực từ việc học hành, thi cử cùng tương lai với Quảy kín, cùng những giờ chén chú chén anh như một cách để giải toả những cảm xúc tiêu cực. Dù bây giờ nhìn lại tôi nghĩ đó không phải là một giải pháp hiệu quả nhưng đó vẫn sẽ là kỉ niệm, và người ta nhường nhớ những giờ vui vẻ ấy chứ đâu ai nhớ mấy giờ lên giảng đường, đúng không?

Rồi tôi may mắn được qua Pháp học tập và làm việc một thời gian. Cá nhân tôi vẫn nghĩ đây là một giai đoạn mà tôi đối mặt với một khối lượng cảm xúc cực lớn được nén lại chỉ trong vòng chưa đầy 4 năm. Nhưng có lẽ vì thế, tôi nhớ như in những câu chuyện, những chuyến đi và cảm xúc đi kèm với từng kí ức đó

  • Tôi nhớ thời còn ở Brest để thực tập và đi học với những chuyến bus lúc 6:00 sáng khi trời còn tối đen như mực. Tôi nhớ mấy giờ cầu lông – đá banh và những lúc đi chợ, nấu ăn cùng giờ chém gió xuyên đêm với mấy thằng cùng phòng, mấy anh chị khoá trên. Tôi còn nhớ như in cả chuyến du lịch khắp miền Nam với Marseille, Nice, Monaco cùng mấy thằng bạn, các anh chị rồi sau đó là chuyến đi Noel với Strasbourg, Đức, Thuỵ Sĩ. Hay chuyến đi Hà Lan, Bỉ cũng không plan gì quá nhiều, nhưng lại vui không kể hết. Chắc đây là cái giai đoạn tôi thấy vui nhất ở Pháp, tôi không có cảm giác đang xa nhà. Cái áp lực lớn duy nhất là làm sao để làm luận án, làm sao để thi đậu mà tốt nghiệp.
Góc nhìn từ phòng kí túc của tôi và thằng bạn, phòng I305
  • Ở Brest được tầm 10 tháng thì tôi lên Rennes thực tập Master, 1 mình. Tôi không quen quá nhiều bạn ở Rennes trừ mấy anh ở Labo và tới giờ tôi vẫn còn nhớ rõ những ngày Chủ Nhật ngồi một mình trong phòng suy nghĩ về mọi thứ: đề tài thực tập, thi cử và sau thực tập sẽ là gì? Có ngày thấy mọi thứ trống trải quá, tôi đi bộ cả tiếng đồng hồ từ khu kí túc ra trung tâm Rennes hay công viên Thabor. Và Rennes cũng là nơi tôi nhận ra những mong muốn của bản thân mình – sự không phù hợp của con đường tôi đang đi cũng như sự mâu thuẫn nội tại của hai điều này
  • Thực tập xong, tôi lên Paris ở ké nhà bạn vào mùa hè để đi chơi vòng vòng. Paris mùa đó nóng, nhưng tôi thấy nó đẹp kiểu lãng đãng với những cảm xúc không dễ viết ra. Tôi tranh thủ đi khắp nơi: Louvre, vườn Touleries, Invalide, Concorde, nhà thờ Đức Bà, Starbuck, phần lớn là đi một mình bởi mấy thằng bạn đi thực tập hết rồi. Có chăng lâu lâu buổi chiều uống bia cùng mấy đứa nó bên bờ sông Seine hay được thằng anh tên Phương đánh xe chở đi khắp Paris. Lúc ấy, ngồi gác chân trên xe của ổng, tôi cứ có cảm tưởng như mình đang tận hưởng tuổi trẻ của mình một cách tuyệt vời nhất, như những cô cậu thanh niên trong phim Mỹ trên những con xe rong ruổi khắp nẻo đường. Mà ở Paris cũng nhiều chuyện để nhớ và để kể. Nhưng điều làm tôi nhớ nhất tới giờ là khoảng thời gian tầm 1 tháng hơn đi giao Pizza tại Quận 18 của Paris. Bạn thử tượng cảm giác được đánh scooter đi khắp các con phố cổ, ghé đồi Monmartre, đi ngang qua Moulin Rouge – dĩ nhiên tôi không vào vì thời dó làm gì có tiền mà vào chỗ đó, hay nhận được vài đồng tiền tips của khách. Nó thích vô cùng. Giai đoạn này tôi cũng có đôi chút lo lắng về tương lai của mình nhưng điều đó phần nào bị che đi bởi sự thích thú khi sống và chơi tại Paris.
Louvre – Tháng 8, 2015
  • Ở Paris, tôi có thử kiếm việc: trong doanh nghiệp lẫn phòng Lab và một trong số đó dẫn tôi lên Lille gần 2 năm với tư cách là một nghiên cứu sinh. Cuộc sống ở Lille thì nhẹ nhàng hơn ở Paris, sáng đi làm tối về nấu ăn với thằng em cùng nhà. Cuối tuần thì đi chợ, lâu lâu đi ra công viên picnic. Giai đoạn này tôi cũng hay bắt tàu sang UK thăm cái bạn bây giờ là “nóc nhà” và cùng bạn đi chơi vài nơi ở UK. Tôi cũng cùng bạn dành cả quãng nghỉ hè để đi Nice, Monaco và vài thành phố tại Ý. Giai đoạn này, mọi thứ êm đềm hơn nhưng nó ko đủ giấu đi sự thật tôi đã biết từ lâu: con đường hiện tại không phù hợp với tôi.

Tôi chọn dừng lại. Dĩ nhiên, tôi cũng kiếm những công việc khác vì thật sự tôi vẫn thích cuộc sống ở Pháp và tôi cũng chưa hoàn toàn muốn về. Nhưng có lẽ kinh nghiệm còn thiếu, kĩ năng chưa đủ tốt nên các options tôi nhận được không đủ đảm bảo điều mà tôi đang mong muốn. Tôi quyết định về Việt Nam để đi làm.

Tôi dọn dẹp đồ đạc, trả nhà và xách valise rời Lille lên Paris. Tại thời điểm ấy, suy nghĩ của tôi nó khá ngồn ngang khi trước mắt mình là một hành trình mới và không biết khi nào sẽ được quay lại. Và vì sắp về, tôi quyết định dành trọn 1 ngày đi khắp Paris 1 lần nữa, để tôi không quên rằng mình đã từng được ở kinh đô ánh sáng, đã từng đặt chân mình lên những nẻo đường của Paris nói riêng hay của Pháp nói chung, và để nhắc mình về cái giấc mơ được quay lại sống và làm việc tại Pháp hay một nước châu Âu vào một ngày nào đó.

Cũng là Louvre – Tháng 6 2017
Nhà Hát Opera
Notre Dame de Paris
Hiệu sách Shakespeare and Company, lần nào tới Paris tôi cũng phải ghé đây mua vài quyển sách.
Bir Hakiem, nơi quay Inception
Ông Anh tên Phương, ổng tiễn tôi ra tới sân bay. Đợi tôi vô rồi mới về.

5 năm trôi qua nhanh thật, tôi hiện tại đang làm công việc tôi thích và khiến tôi phải tìm cách học, cải thiện bản thân mỗi này. Tôi hạnh phúc với điều mình có hiện tại. Thế nhưng nếu bạn hỏi rằng tôi có nhớ Pháp không, có nhớ Brest, Paris, hay Lille không thì quả thật là có. Và đâu đó vẫn trỗi dậy trong tôi cái khao khát được quay lại Pháp để thực hiện mong muốn còn dang dở, được về Brest gặp lại người quen hay sắp xếp thời gian đi châu Âu vào mua hè. Hallstatt là nơi tôi và cô bạn thân sẽ đến nếu quay lại đó.

Tôi coi đây như là một mục trong cái bucket list của mình, để sau này khi nhìn lại và kể lại câu chuyện cho con cháu, thì danh sách những điều tiếc nuối hay chưa thực hiện được của tôi sẽ không có điều này.

Nhật Minh – Tháng 6, 2022

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s